Khi Đồ Ăn Là Những Con Số
Chào các bạn, mình năm nay 22 tuổi. Hiện mình đang sinh sống và làm việc ở nước ngoài. Khoảng hai năm trở lại đây, mình có nhen nhóm ý tưởng chia sẻ về trải nghiệm chiến đấu với không chỉ một, mà là hai loại rối loạn ăn uống (Eating disorder - ED): Bulimia Eating Disorder (Chứng ăn-ói) và Binge Eating Disorder (Chứng ăn vô độ). Nếu bạn chưa từng nghe qua về hai rối loạn này, Bulimia ED (Chứng ăn-ói) là khi mình nạp vào cơ thể một lượng đồ ăn lớn một cách không kiểm soát, kéo theo các hành vi "bù", như nôn mửa hay tập thể dục quá sức và Binge ED (Chứng ăn vô độ) cũng là khi mình nạp một lượng đồ ăn lớn và cảm thấy không thể ngừng ăn. Tuy nhiên, trong trường hợp của mình, Binge ED chỉ “ghé thăm” mỗi khi tâm trạng của mình không tốt. Mình đã từng cố gắng chia sẻ với người thân và bạn bè, tuy nhiên vì ED vẫn còn là một khái niệm mới với toàn xã hội, mình cảm thấy mặc cảm và không dám chia sẻ câu chuyện này trên trang cá nhân.
Câu chuyện của mình bắt đầu từ năm thứ hai Đại học. Vì tự ti rằng bản thân “mũm mĩm” và từ hồi cấp 3 luôn bị người thân và bạn bè trêu đùa, mình quyết định giảm cân bằng cách tập gym và đếm calo. Với một đứa có tính hiếu thắng cao như mình, khi đi học, mình lúc nào cũng muốn được điểm cao tuyệt đối, và với cân nặng cũng như vậy. Mỗi lần mình giảm được cân, mình lại muốn giảm thêm nữa, thêm nữa, nhiều hơn nữa... Tệ hơn nữa là mình từng rất dễ bị ảnh hưởng bởi lời nói của người ngoài. Hồi đó mình nặng 45kg, và có rất nhiều người vẫn nhắn tin khuyên mình nên giảm cân thêm hoặc “cố gắng giữ eo vì thế này xinh lắm”.
Ừ thì mọi người thấy mình gầy đấy. Ừ thì mình mặc croptop không sợ lộ chân to nữa đấy. Nhưng cùng lúc đó sức khoẻ mình tệ đi rất nhiều, lúc nào mình cũng nghĩ đến đồ ăn, đi ngủ cũng mơ thấy ăn. Tệ hơn nữa là mình không còn có “kỳ dâu” nữa, tóc mình rụng rất nhiều, và mình không ngủ được sâu do mình luôn thấy đói.
Hè năm 2018 khi mình về nghỉ hè tại Việt Nam là lúc mình bắt đầu "làm bạn" với Bulimia ED. Do sợ tăng cân sau mỗi lần ăn cơm cùng cả nhà, hay đi ăn nhà hàng, mình học cách “purge” để “tiêu calo”. “Purge” là việc móc họng sau khi ăn dẫn tới nôn mửa, vô cùng xấu xí và mình không khuyến khích mọi người làm theo. Suốt đời này mình sẽ chẳng quên được giây phút mình tuyệt vọng suy nghĩ rằng mình là “nô lệ” của đồ ăn, của calo, rằng sẽ không biết bao giờ mình được ăn những thứ mình thích. Sự việc sẽ tệ hơn đi rất nhiều nếu mình không nhận được sự trợ giúp từ phía trường đại học của mình ở bên này. Mình bắt đầu đi gặp bác sĩ tâm lý. Bác sĩ đề nghị mình không tính calo nữa và nên bắt đầu ăn đồ ngọt và đồ ăn vặt trở lại. Sau một tháng gặp bác sĩ tâm lý đều đặn mỗi tuần, mình cảm thấy khá hơn và được hướng dẫn những cách để tự mình có thể tiếp tục duy trì và cải thiện tình trạng bản thân. Quá trình hồi phục ED sẽ khác đối với từng cá nhân, chính vì vậy, nếu bạn đang nghi ngờ rằng mình có ED, mình khuyên rằng bạn nên tìm gặp bác sĩ tâm lý để được tư vấn một cách chính xác nhất. Việc này đã giúp mình rất nhiều và hi vọng đây cũng sẽ là động lực để bạn tiến thêm một bước tới việc tìm kiếm sự hỗ trợ phù hợp.
Từ đó tới nay đã là gần hai năm, mình lên lại toàn bộ số cân mà mình đã giảm một cách nhanh chóng ngày đó, sức khỏe của mình bây giờ cũng đã ổn định hơn rất nhiều. Mình trở lại là một đứa con gái với “kỳ dâu” hàng tháng, không còn luôn cảm thấy mệt mỏi và ngủ rất ngon. Tuy nhiên, mình vẫn chưa có lại được cảm giác thèm ăn và cảm giác no như trước đây. Mình vẫn thường nghĩ tới đồ ăn. Đi chợ mình vẫn nhìn nhãn mác để tính calo. Mình vẫn sợ ăn. Mình thậm chí rất sợ ăn trước mặt mọi người, vì mình sợ rằng mọi người đánh giá mình, nghĩ mình ăn nhiều... Và quan trọng nhất là, đôi khi mình rất đói, ăn bao nhiêu cũng là không đủ. Và mỗi lần ăn như vậy, mình vẫn purge.... Mình vẫn chưa thể từ bỏ thói quen xấu đó...
Tệ hơn nữa là phải đối diện với những phê bình, chỉ trích đến từ chính những người thân, hay bạn bè thân thiết của gia đình. Rằng sao mình dạo này để béo lên thế, nên giảm cân đi, thế này nặng quá...Đôi lúc mình chỉ ước giá như mọi người hiểu được một phần nhỏ những đấu tranh trong đầu mình hàng ngày thì hay biết mấy.
Nhưng mình cũng hiểu rằng một mình bản thân mình không thể thay đổi được tất cả những người xung quanh ... Thế nên mình tập sống chung với “lũ”, mình nghe nhiều cho quen, để mình không thấy tức nữa. Những lúc như vậy chỉ bình thản tự lấy bản thân ra đùa, thế là tất cả mọi người cùng vui ❤️. Thực sự thì mình vẫn đang chiến đấu mỗi ngày, và mình chẳng biết bao giờ cái con quỷ trong đầu mình, thôi thúc mình “purge” sau mỗi lần ăn mới biến mất. Và thực sự việc mình ở một mình không hề khiến mọi chuyện dễ dàng hơn chút nào. Nhưng mình tập cho bản thân thói quen tự đánh lạc hướng bằng cách viết nhật ký, hay tập nhảy, tập yoga, gọi cho bố mẹ hoặc bạn bè, mỗi lần con quỷ đó muốn xuất hiện.
Thế nên, nếu bạn cũng đang ở trong tình huống giống mình, đừng bỏ cuộc ❤️ Đừng đầu hàng ❤️ Và hãy nhớ rằng, bạn không chỉ có một mình ❤️ Bạn sẽ làm được thôi, cố gắng lên nhé ❤️
Biên tập: Dung Ngô & Hương Lê
Minh hoạ: Quỳnh Theresa Đỗ