Làm sao để xin bố mẹ cho mình đi điều trị tâm lý?
Chào ad. Mình muốn hỏi làm sao để xin bố mẹ đi điều trị tâm lý ạ? Chuyện là mình vẫn còn tuổi đi học, nhưng mà (mình nghĩ) mình bị OCD trong một khoảng thời gian rồi. Hồi trước mình thường có các hành động rất kỳ lạ, như là thường xuyên kiểm tra đi kiểm tra lại cửa hay đếm đi đếm lại một trang sách. Ban đầu mình chỉ nghĩ đây chỉ là do mình quá cẩn thận hay gì thôi, nhưng càng về sau các hành động càng trở nên vô lý và phiền phức, như là nín thở 12 giây và đếm đi đếm lại các tờ tiền, trang sách, bậc thang,... hay dùng mỗi ngón tay rồi vuốt liên tục màn hình điện thoại cho đến khi đủ 10 ngón tay mới thôi. Nếu mình không làm thế thì mình sẽ cảm thấy vô cùng hoảng loạn và căng thẳng như thể sắp có chuyện tồi tệ xảy ra ấy. Bây giờ thì các hành động cưỡng chế vẫn xảy ra, nhưng có vẻ mình đã kiểm soát được. Nhưng hành vi cưỡng chế giảm bớt gì các suy nghĩ ám ảnh càng nhiều hơn. Ban đầu chỉ là những suy nghĩ tồi tệ về người khác, nhưng càng ngày các suy nghĩ càng trở nên quá mức. Mình càng ngày càng nghĩ về việc mình sẽ làm hại một ai đó, hay nghĩ rằng ai đó rất xấu tính và kém cỏi mặc dù mình không thực sự nghĩ như vậy về họ, tồi tệ nhất là việc mình nghĩ về việc làm t*nh với một người mình không thích/ không muốn. Những suy nghĩ này khiến mình cảm thấy ghê tởm bản thân. Không những thế, những suy nghĩ ám ảnh ngày càng tệ hơn. Mình ngày càng bị ám ảnh mấy chỗ nhỏ hẹp với bẩn (như nhà vệ sinh công cộng nè). Ban đầu mình chỉ nghĩ thoáng qua thôi, nhưng dần dần mình ngày càng bị ám ảnh, đến độ thức trắng nhiều đêm và chỉ có thể nằm khóc. Chỉ nghĩ về mấy thứ đó mình đã bủn rủn hết cả tay chân, hoảng loạn, sợ hãi rồi. Thế nhưng bố mẹ chỉ nghĩ mấy điều đó là nhảm nhí, nói mình suy nghĩ quá nhiều và "nên trưởng thành hơn". Bây giờ phải làm sao để bố mẹ hiểu được tình hình của mình bây giờ?
Chào bạn,
Cảm ơn bạn đã tin tưởng và đặt câu hỏi cho chúng mình. Có lẽ bạn đã cảm thấy rất khó khăn và sự cần thiết khi tìm kiếm sự giúp đỡ. Trong khuôn khổ một câu trả lời chúng mình xin đưa ra một số gợi ý để bạn có thể áp dụng để hiểu thêm về tình trạng của mình và cải thiện sức khỏe tinh thần cũng như để có được những cuộc hội thoại có ý nghĩa để bố mẹ bạn hiểu đúng về tình trạng của bạn.
Đầu tiên, OCD là một tình trạng rối loạn tương đối nghiêm trọng và cần thiết phải được chẩn đoán bởi người có chuyên môn uy tín trong lĩnh vực sức khỏe tinh thần. Chính vì vậy, những thông tin mà chúng mình cung cấp về OCD bạn có thể tìm hiểu tại đây
[https://www.facebook.com/InPsychOut/posts/241275201014821
https://www.inpsychout.com/.../phan-loai-roi-loan-am-anh...
https://www.facebook.com/InPsychOut/posts/219677399841268] chỉ mang tính chất tham khảo, không phải là chẩn đoán hay trị liệu. Dù đó có phải là OCD hay không thì việc bạn cố gắng phớt lờ hoặc chối bỏ chúng sẽ càng khiến tình trạng trở nên trầm trọng hơn, hoặc xuất hiện cảm giác ghê tởm bản thân khi bạn có những suy nghĩ đi ngược lại so với hình ảnh con người bản thân mình mong muốn. Để đối phó với những suy nghĩ này, chúng mình có một số gợi ý tại đây [https://www.facebook.com/InPsychOut/posts/138514024624273
https://www.facebook.com/InPsychOut/posts/219677399841268]
Bất cứ khi nào bạn cảm thấy thôi thúc phải thực hiện một “nghi lễ” về con số hay kiểm tra, sau khi sự thôi thúc đó dừng lại, hãy ghi lại chính xác những gì bạn đã làm, bạn đã làm nó bao nhiêu lần, bạn cảm thấy như thế nào ngay trước khi thực hiện, bạn cảm thấy như thế nào khi thực hiện nó và bạn cảm thấy như thế nào khi hoàn thành. Cố gắng làm điều này trong ít nhất hai tuần liên tục một cách trung thực nhất có thể, vì nó giúp ích rất nhiều cho việc có bằng chứng ghi lại hành vi. Sẽ tốt hơn nếu bạn có thể làm điều này trong 30 ngày, nhưng, nếu các nghi thức diễn ra rất thường xuyên và đều đặn, hai tuần có lẽ sẽ là đủ. Bạn cũng có thể nhìn lại những gì bạn đã viết và xem liệu bạn có thể nhận thấy bất kỳ kiểu mẫu nào không. Có thể bạn nhận thấy rằng ngay trước khi bạn cảm thấy bắt buộc phải thực hiện một nghi lễ, bạn thường xuyên làm điều gì đó mà bạn có thể tránh được.
Về việc làm sao để bố mẹ hiểu được tình trạng của
bạn, ngay cả khi bố mẹ quan tâm đến bạn, đôi khi họ cũng khó có thể biết được điều gì đang thực sự diễn ra. Điều này có thể có nghĩa là họ dán nhãn cuộc đấu tranh với sức khỏe tinh thần khó khăn là trải nghiệm “lớn lên” hay “trưởng thành lên” điển hình hoặc loại bỏ toàn bộ khả năng là bạn cần được giúp đỡ về sức khỏe tinh thần. Điều quan trọng là bạn phải tiếp tục tìm kiếm cách tiếp cận với bố mẹ phù hợp. Bạn có thể giải thích rằng, mặc dù bạn hiểu niềm tin của bố mẹ như vậy, bạn vẫn muốn có cơ hội nói chuyện với chuyên gia sức khỏe tinh thần dựa trên sự tìm hiểu và những khó khăn của bạn.
Nếu không chắc bạn sẽ thay đổi ý định của họ, bạn có thể phải tìm đến các nguồn lực khác. Điều này bao gồm giáo viên, người thân và người hướng dẫn. Họ có thể giúp bạn nói chuyện với bố mẹ và/hoặc giúp bạn liên hệ với các nguồn lực hỗ trợ. Mặc dù bố mẹ không xác nhận những khó khăn của bạn, nhưng điều đó không làm cho những triệu chứng trở nên không thực hay không quan trọng. Bạn hãy thử lập một danh sách các lý do tại sao đây là sự trợ giúp mà bạn nghĩ rằng bạn cần. Bạn cũng có thể dựa vào bạn bè, cộng đồng trực tuyến và các nền tảng thông tin sức khỏe tinh thần, ứng dụng tham vấn trực tuyến có thể truy cập khác. Tùy thuộc vào khu vực bạn cư trú, mức độ dễ dàng trong tiếp cận với dịch vụ tâm lý lại khác nhau. Hãy thử tìm kiếm một trang web về một số cơ sở uy tín gần nơi bạn sống hoặc có dịch vụ trực tuyến. Viết ra mọi thứ bạn tìm hiểu được - địa điểm, người cung cấp dịch vụ, địa chỉ, số điện thoại, giá cả, v.v.
Song song với đó, bạn có thể bắt đầu ghi nhật ký về các triệu chứng của mình. Hãy tự quan sát mình. Bất cứ khi nào bạn cảm thấy bồn chồn hay hoảng loạn, hãy ghi nhanh cảm nhận và suy nghĩ lúc đó vào một tờ giấy. Có thể bạn sẽ không viết được ngay lập tức. Nhưng qua một lúc thì bạn có thể cầm giấy bút ra và ghi lại: khoảng thời gian nào, suy nghĩ như thế nào, tình trạng cơ thể và cảm xúc của bạn ra sao. Việc ghi chép lại triệu chứng có thể hữu ích vì bạn có thể quan sát bản thân mình và tập trung vào việc ghi chép nhiều hơn là bản thân các triệu chứng. Ngoài ra nó cũng sẽ là minh chứng về những gì bạn đang trải qua, đối với bố mẹ bạn. Sau đó bạn có thể nói chuyện với bố mẹ một lần nữa; cho mẹ xem những ghi chú bạn đã ghi khi quan sát mình và nói với mẹ lần cuối rằng bạn thực sự tin rằng bạn đang gặp một vấn đề đòi hỏi sự hỗ trợ chuyên nghiệp. Hai là sử dụng các dịch vụ hỗ trợ trực tuyến và tìm hiểu cách kiểm soát tốt nhất các triệu chứng của mình cho đến khi bạn ở độ tuổi mà bạn không cần sự hỗ trợ của bố mẹ để gặp chuyên gia sức khỏe tinh thần.
Cuối cùng, cho dù đó có là OCD hay không, bạn đã thực hiện bước đầu tiên bằng cách cố gắng tìm ra cách tiếp tục tìm kiếm sự giúp đỡ cho chính mình và đó là một bước đi đúng hướng mà không phải ai trong tình huống của bạn có can đảm hoặc khả năng làm được. Ngay cả khi có sự hỗ trợ của bố mẹ, đây không phải là một điều dễ dàng và bạn có thể sẽ gặp phải một số thất bại. Chỉ cần đừng từ bỏ bản thân. Bạn đã có thể đi đến đây. Sự trợ giúp bạn cần ở đó và chúng mình tin tưởng rằng bạn sẽ tìm thấy nó. Chúc bạn sớm nói chuyện được với bố mẹ và có được sự giúp đỡ phù hợp sớm nhất!