Mình Đã Tách Bản Thân Ra Khỏi Gia Đình
Có những lúc mình đã tự hỏi bản thân rằng điều gì đã làm nên mình của hiện tại, một con người sống độc lập và có thể nói là vô cùng lạnh nhạt với gần như tất cả những thành viên khác trong gia đình, những người gần gũi và luôn lo lắng cho mình nhiều nhất? Mình cũng luôn trăn trở rằng điều này sẽ còn diễn ra trong bao lâu nữa và mình sẽ còn lại bao nhiêu thời gian nữa để bù đắp cho những sự lạnh nhạt này, nhất là với chính bố mẹ mình trước khi họ rời đi. Mình tự hỏi rằng đến lúc đấy mình sẽ khóc nức nở cầu xin một phép màu mang họ trở lại, hay chỉ im lặng đứng nhìn với hàng vạn suy nghĩ và hối tiếc trong đầu nhưng không hề rơi một giọt nước mắt nào. Liệu như vậy có thực sự đáng trách không, xét trên những biểu cảm lạnh nhạt của mình dành cho họ?
Hồi bé mình đã từng không như vậy, thậm chí là một con người hoàn toàn trái ngược. Vào thời điểm đó, bố mẹ mình không ai có một công việc thực sự ổn định. Cả gia đình sống và sinh hoạt trong một căn hộ tập thể cũ kỹ với diện tích chỉ bằng căn phòng hiện tại mình đang ở. Nhưng chưa bao giờ vì thế mà bố mẹ không dành cho mình những điều tốt nhất: từ dụng cụ học tập cho đến những món đồ chơi hay cả những bộ quần áo mặc đi học. Bố mẹ còn thường cùng giúp mình giải bài tập và nhiều thứ khác nữa. Mình cũng nhớ mình đã từng là một cậu bé giàu tình cảm và luôn biết cách biểu đạt những tình cảm đó ra với bố mẹ. Mình nhớ những ngày còn được đi chơi công viên, còn được bố cõng trên vai và mẹ nắm tay đi bên cạnh. Vào những ngày chỉ có mẹ và mình đi mua đồ chơi thì mình được thoải mái chọn món đồ mà mình yêu thích nhất. Những ngày mẹ vắng nhà, hai bố con thường ra ga tàu xem tàu chạy vào buổi tối muộn. Mình cũng nhớ trên gương mặt mình lúc nào cũng nở những nụ cười, kèm theo đó là những câu chuyện về trường lớp và bạn bè mình chỉ mong đến cuối ngày được về kể cho bố mẹ nghe, hay là những tối ôm hôn họ trước khi đi ngủ. Đó là những ngày mình thực sự gần gũi gắn bó với họ, và nhận được vô vàn những sự yêu thương từ họ.
Những điều tốt đẹp đó vẫn cứ tiếp diễn cho đến khi mình học cấp hai. Gia đình mình đã chuyển đi khỏi căn tập thể cũ để đến một ngôi nhà mới rộng rãi hơn, kèm theo đó là một môi trường sống tốt hơn cho mình và đón thành viên mới nhất của gia đình đó là em gái mình. Tuy bố mẹ mình đã có một mối lo mới, họ không vì thế mà bỏ quên việc quan tâm mình. Mình vẫn được học ở một ngôi trường tốt, vẫn được quan tâm và đầu tư rất nhiều những thứ thiết yếu cho việc học cũng như trong cuộc sống. Nhưng trong mình lúc này đã nảy sinh một sự quan tâm nhất định cho những mối quan hệ bạn bè và việc vui chơi hơn là dành thời gian với gia đình. Do đó, việc học của mình có phần đi xuống, làm mình phải dành nhiều thời gian hơn với gia sư hay ở những lớp học thêm ngoài giờ. Khi ấy đôi khi mình lại băn khoăn một cách bất chợt với ý nghĩ liệu một bức tường giữa mình và bố mẹ có đang hình thành hay không, nhưng mình đã không để ý nhiều đến nó và dần dần quên đi. Bài học ngày một khó thêm, gia sư thì lại phải thay vài tháng một lần, khiến cho áp lực về điểm số không chỉ là gánh nặng lên mình mà cả lên bố mẹ nữa. Khi này bố mẹ mình đang khá tất bật với công việc của họ, nên họ đã không còn thời gian để giúp mình với việc học và cùng mình sẻ chia tình cảm nữa rồi. Lúc này, mình mới dần nhận thấy bức tường bao bọc cảm xúc của mình cao hơn. Nó đẩy mình ra xa khỏi bố mẹ và khiến mình cảm thấy những mối quan hệ khác bên ngoài là quan trọng hơn.
Khi vào cấp ba, cũng là lúc em gái mình cũng đã vào lớp một, mình thậm chí còn không dành thời gian ở nhà. Phần lớn thời gian rảnh mình dành cho bạn bè hay việc yêu đương thay vì ngồi xuống và chia sẻ với bố mẹ về những khó khăn của mình hay lắng nghe những tâm sự của họ. Cứ thế, mình đã để cho bức tường đó cao lên. Bố mẹ mình vẫn mong đợi điểm số và những kết quả tốt từ mình và cả em gái, nhưng mình đã không đáp ứng được những mong đợi ấy của họ. Mình cảm thấy tức giận và cho rằng bố mẹ không hiểu chút gì về những khó khăn mà mình phải trải qua. Việc học tập khi đó với mình chỉ là những con số lạnh ngắt, không phản ánh lên bất cứ điều gì. Thay vào đó, mình thích dành thời gian đi chơi với bạn bè hơn, mặc cho sự phản đối từ bố mẹ. Rồi qua những tiếp xúc với xã hội bên ngoài, mình đã học được từ bạn bè sự lạnh nhạt, sự phản bội và thậm chí cả toan tính xấu xa. Về một mặt, mình không thể dựa vào bạn bè để trải lòng tâm sự nhưng mình cũng không thể nói chuyện với bố mẹ vì đã rất lâu hai bên không giao tiếp rồi, có lẽ họ sẽ không hiểu mình nữa. Thế là mình quyết định tốt nhất nên mặc kệ những suy nghĩ đó đi, mặc dù vẫn cảm thấy một chút buồn tủi.
Sau đó vào những lần được đi du lịch xa, mình có cơ hội tương tác nhiều hơn với gia đình mình. Đó là quãng thời gian cả gia đình dành cho nhau và ai cũng được thư giãn và cùng nhau vui chơi tận hưởng. Lúc này, mình đã đỗ tốt nghiệp cấp 3 và đủ điểm vào đại học. Trước khi mình đi nộp hồ sơ, bố mẹ đã hỏi rằng liệu mình có muốn cân nhắc việc du học xa nhà. Mình đã từ lâu luôn nghĩ việc du học là một khả năng rất thú vị. Mình muốn có cơ hội để khám phá những chân trời mới, kết bạn với những người mới và tạo ra những trải nghiệm mới. Đó là một sự thay đổi mình hằng mong muốn. Thế nhưng mình cũng lại nghĩ cho gia đình mình: họ sẽ ra sao khi mình đi xa nhà? Băn khoăn ấy của mình kéo dài khoảng một năm nhưng thay vì thẳng thắn nói ra sự quan tâm của mình với bố mẹ để tìm được một sự đồng cảm, mình lại đi tìm một công việc làm thêm và thiết lập những mối quan hệ mới để đánh lạc hướng bản thân khỏi gia đình. Cuối cùng mình cũng quyết định đi du học. Từ khi quyết định chọn trường nhập học cho đến khi có visa là một quá trình dài và mệt mỏi của cả gia đình, nhưng cuối cùng cũng thành công. Giây phút cuối cùng mình nói lời tạm biệt với gia đình xảy ra thật chóng vánh. Mình còn chưa kịp nói lời cảm ơn bố mẹ, thậm chí còn chưa kịp ôm cả nhà lần cuối, chỉ kịp chụp xong bức ảnh rồi vẫy tay chào tạm biệt. Những ngày sau đó hình ảnh đấy vẫn cứ luôn xuất hiện trong đầu mình. Tuy cách xa nửa vòng trái đất, tuy mình đang ở nơi mình đã và đang thực hiện những mong muốn bấy lâu của bản thân, và tuy mình đã có sự tự do tuyệt đối, mình vẫn cảm nhận được sự thiếu vắng. Những cuộc gọi ngắn ngủi về nhà mỗi cuối tuần là chưa đủ vì mình vẫn không cảm thấy đủ gần, vẫn chưa có một cơ hội thực sự để nói lời cảm ơn.
Từ khi mình vào cấp 2 cho đến khi mình bước vào ngôi trường đại học ở một quốc gia xa nhà đến 9,000 cây số đã được 7 năm. Mình chưa một lần ngồi nói chuyện và nghe những tâm sự thật lòng từ bố mẹ, chưa một lần ôm cả gia đình nói rằng mình cảm ơn và yêu thương họ đến nhường nào, thậm chí không hề chia sẻ một chút cảm nghĩ của mình về cuộc sống và môi trường mới. Thay vào đó mình đã trở nên im lặng và lạnh nhạt, không chỉ đối với gia đình mà nó giờ đã dần trở thành thói quen khiến mình khó giữ được bất kì mối quan hệ nào lâu dài.
Mình cảm thấy ở bản thân một sự ích kỷ - mình thường xuyên đặt lợi ích cá nhân lên cao hơn những người khác - và trên hết mình cảm thấy như bản thân đã gần tách biệt hoàn toàn khỏi gia đình. Tuy vậy, mình cũng thấy hối tiếc rất nhiều và có những lúc đã tự dằn vặt vì đã không dám bộc lộ bản thân cùng những tâm trạng từ lâu đã giấu kín với bố mẹ mình sớm hơn, không phải do khoảng cách địa lý mà do chính khoảng cách của nội tâm. Có lẽ sau những dòng tâm sự này mình sẽ có một sự đánh giá lại hoàn toàn về bản thân, trở nên thân thiết và quan tâm hơn đến mọi người, chia sẻ nhiều hơn những tâm sự hay tăng tần suất những cuộc gọi điện hỏi thăm. Nhưng có một điều mình chắc chắn rằng khi được trở về mình sẽ ôm gia đình và nói ra hết những gì mình giữ trong lòng, trên hết là nói rằng mình yêu gia đình mình nhiều đến nhường nào. Vì bạn đâu thể biết rằng lần gặp nào sẽ là lần cuối, nên hãy cứ nói ra đi. Đừng vì bất cứ sự ngại ngùng hay giận giữ nào níu bạn lại, vì với gia đình, không chút cảm xúc nào là không đáng trân trọng cả!
* * *
Nếu có thể bạn hãy thử ngồi lại cùng gia đình và bày tỏ những cảm xúc của bản thân nhé, mình chắc điều đó sẽ giúp bạn cảm thấy dễ chịu hơn đấy!
Tác giả: Anonymous
Biên tập: Tiên Trần, Thùy Anh Nguyễn
Minh Họa: Vy Trần